Trái Tim Sát Thủ – P4

8
“Tô Dao! Tô Dao!”
Tiếng la hét thảm thiết của Tô Ngạch vang lên từ trên vách núi. Khoảnh khắc nhìn thấy Tô Dao ngã xuống, hắn gần như phát điên.
“Còn không mau đi tìm cho tôi, phải tìm được cô ấy, nếu không tìm được Tô Dao, kẻ nào cũng đừng quay về đây.”
Tô Ngạch hét lên với đám vệ sĩ.
Mọi người mau chóng di chuyển xuống chân núi để tìm cô. Nhưng nơi này cao như vậy, biển lại sau như vậy, Tô Dao còn bị trọng thương, e rằng lành ít dữ nhiều.
Ở biệt thự, dường như quan khách cũng cảm nhận được xảy ra chuyện, Tô Ngạch lấy lí do sức khỏe của Lâm Uyển không tốt, hoãn lại đám cưới.
Hai ngày sau đó, Tô gia gần như đã huy động hết toàn bộ người từ trên xuống dưới để tìm Tô Dao.
“Nhất định phải tìm được người về.”
“Cút! Một lũ vô dụng!”
“Thiếu gia, khoảng cách như vậy cho dù là người bình thường rơi xuống e là cũng…”
“Câm miệng.”
Tô Ngạch đạp người kia ngã xuống đất. Giờ đây hắn như phát điên, trên dưới không ai dám tới khuyên can.
Đã ròng rã hai ngày bọn họ cử người đi nhưng đều không nhận được tin tức gì. Kết cục của Tô Dao như thế nào e rằng ai nấy đều đoán được.
Chỉ có Tô Ngạch là không chịu tin.
“Còn sống, nhất định là vẫn còn sống.”
“Tôi không tin, tôi không tin.”
Tô Ngạch không khỏi nhớ đến nụ cười của cô bên vách đá ngày hôm ấy. Cô muốn rời khỏi hắn đến thế ư?
Tô Dao cố ý không trở về để dằn mặt hắn có đúng không?
Hai mắt Tô Ngạch vằn lên tia máu, hắn đã thức trắng hai ngày này, ngay cả hôn thê mới cưới Lâm Uyển cũng không thể khuyên bảo Tô Ngạch.
Trong bóng tối, hắn vò đầu, mái tóc rối bù và đôi mắt thâm quầng.
Không, cô không thể chết dễ dàng như vậy. Rõ ràng trước kia Tô Dao đã làm không biết bao nhiêu nhiệm vụ nguy hiểm, đã vào sinh ra tử không biết bao nhiêu lần nhưng đều không sao cả.
Cô từng bị thương, đổ máu nhiều như vậy nhưng cuối cùng đều không sao cả.
Rõ ràng cô cần hắn như vậy, chỉ cần một câu khen ngợi của hắn thì có thể vui cả ngày.
Rõ ràng cô nói sẽ dùng cả đời để báo đáp hắn.
Sao cô có thể dễ dàng chết như thế chứ.
Cô chỉ là đang tức giận hắn, đang muốn trốn hắn thôi.
Đúng lúc này, một vệ sĩ tiến vào.
– Thiếu gia, đã có tin tức rồi.
– Bên bờ biển báo tin có người vớt được một thi thể.
Tô Ngạch ngẩng đầu, tai hắn dường như ù đi.
– Là nữ, trên người có rất nhiều vết thương. Còn có…một vết thương trước ngực, dường như là….vết đạn bắn.
Oành một tiếng, Tô Ngạch suýt nữa thì không tin nổi vào tai mình, hắn vừa đứng dậy đã cảm thấy hoa mắt. Tô Ngạch ngã mạnh ra sàn.
Hắn thế mà, nghe tin liền ngất xỉu.

Chiếc xe màu đen dừng ở trước cửa biệt thự, y tá và bác sĩ nhanh chóng đẩy người bên trong vào.
Cô bị thương rất nặng, làn da đã ngâm nước đến trắng bệch. Bác sĩ vừa cắt quần áo của cô ra để xem xét vết thương, ai nấy đều hít một ngụm khí lạnh.
Trên làn da tái nhợt của cô đầy rẫy những vết thương lớn nhỏ, có nơi đã rất lâu, để lại sẹo, có nơi không được chữa trị cứ tái đi tái lại, vết thương mới chồng lên vết thương cũ.
Không ai tưởng tượng được rốt cuộc cô gái này đã phải trải qua những gì.
– Chúng ta…chúng ta có cứu không?
Những vết thương này đối với cô gái kia chẳng khác nào cực hình, cho dù cứu sống đi nữa thì cũng bị dày vò. Chi bằng để cô ra đi trong thanh thản.
– Cứu, nhất định phải cứu sống cho tôi.
Nghe thấy giọng nói lạnh lùng phát ra từ miệng Ninh Viễn Chương, các bác sĩ và y tá đều không dám chần chừ nữa, vội vàng cứu người.
Qua lớp kính, Ninh Viễn Chương nhìn thân thể cô ngang dọc những vết sẹo, vốn dĩ là một cơ thể đẹp như vậy, nhưng lại cứ như bình sứ đã vỡ hàng ngàn làn, được ráp nối lại.
Rốt cuộc trong những năm qua, cô gái này đã phải trải qua những gì?

Ban mai ngày thứ năm, cô gái trên giường rốt cuộc cũng tỉnh lại.
Những vết thương trên người cô đều đau âm ỉ, Tô Dao phải mất một lúc mới mở được mắt. Cô nhìn rèm giường trắng tinh khôi, căn phòng sạch sẽ tràn ngâp ánh sáng này, không khỏi chớp chớp mắt.
Đúng lúc này, giúp việc nhìn thấy cô đã tỉnh liền la lớn.
“Cô tỉnh rồi!”
Cô ta vội chạy ra ngoài báo tin, rất nhanh, đã có vài người đàn ông lạ mặt vây quanh giường của Tô Dao.
Đó là một người đàn ông rất đẹp, cái đẹp khiến người ta không thể rời mắt ngay từ giây đầu tiên. Tô Dao nhìn anh đến không chớp mắt cho đến khi giọng nói ôn tồn đó vang lên từ đỉnh đầu.
– Đã tỉnh rồi sao? Còn thấy chỗ nào khó chịu không?
Tô Dao ngơ ngác nhìn anh, cô lắc lắc đầu.
Ninh Viễn Chương cẩn thận bảo người làm gọi bác sĩ.
– Tỉnh rồi thì tốt, nhưng vẫn cần kiểm tra lại một lượt. Tôi sẽ gọi bác sĩ đến khám cho cô bây giờ.
Tô Dao máy móc gât đầu, thấy cô nhu thuận, không làm loạn cũng không tò mò, Ninh Viễn Chương không khỏi nhíu mày.
Thế nhưng, lời Tô Dao nói sau đó lập tức khiến anh chấn động.
– Cho hỏi, anh là ai vậy?
– Cô không biết tôi là ai?
Tô Dao lắc đầu, từ khi tỉnh lại, cô thấy trong đầu mình trống rỗng, không có chút kí ức nào về thế giới này. Cô chỉ thấy anh rất đẹp, liền không nhịn được mà có hảo cảm.
– Vậy cô có biết cô là ai không?
Tô Dao vẫn lắc đầu. Ninh Viễn Chương nhìn thư ký bên cạnh.
– Hình như trí não của cô Tô đây đã bị ảnh hưởng.
Tô Dao nhìn anh, hỏi.
– Tôi xin lỗi, nhưng hiện tại tôi thật sự tôi không nhớ gì cả. Anh có thể nói cho tôi biết, đây là đâu, còn..còn các anh là ai không?
Nĩnh Viễn Chương nhìn Tô Dao, dường như đang nghiền ngẫm xem lời cô nói là nói thật hay nói dối. Sau đó, anh chợt nở nụ cười.
– Đây là tôi, tôi là Ninh Viễn Chương.
Ánh mắt của anh nhìn cô ánh lên chút thích thú, cong môi nói.
– Còn em là Tô Dao, là người yêu của tôi.
Ninh Viễn Chương xoa lên má cô, nhấn mạnh những chữ cuối cho mình Tô Dao nghe được.
– Cũng là….vợ sắp cưới của tôi.

Leave a Reply

Your email address will not be published. Required fields are marked *