7.Ngày hôm sau, Tô Ngạch lại gọi cô đến, hắn muốn ban thưởng cho Tô Dao và Tô Thiệp vì nhiệm vụ ngày hôm trước.
Ngoại trừ lần khiến Lâm Uyển gặp nguy và lần ám sát thất bại, Tô Dao quả nhiên vẫn chưa bao giờ khiến hắn thất vọng.
– Nói đi, em muốn được thưởng thứ gì?
Tô Ngạch ôm Lâm Uyển trong lòng, hỏi cô.
Lúc này, Tô Dao đã quỳ xuống, dùng giọng nói trình trọng của mình.
– Em đã ở bên cạnh ngài suốt 12 năm rồi, trước nay làm việc chưa từng khiến ngài thất vọng, em cũng chưa từng cầu xin cho bản thân thứ gì. Suốt mười hai năm nay em đã gắng hết sức, không thẹn với lòng, giờ đây chỉ cầu xin một điều duy nhất.
Hắn cảm thấy thái độ của cô hôm nay có chút khác thường, hôm qua sau khi Lâm Uyển đi ngủ, hắn đã đến tìm Tô Dao nhưng phát hiện ra Tô Dao không có ở biệt thự.
Nhiều năm này, đây là ngôi nhà duy nhất của Tô Dao, cũng là nơi trú ẩn duy nhất của cô, Tô Dao chưa từng rời khỏi nhà trừ khi là có nhiệm vụ của hắn.
Cho dù ra ngoài mua chút đồ cô cũng về rất nhanh. Giống như loài thú bị thuần hóa không bao giờ có thể rời khỏi lãnh thổ của mình.
Thế nhưng đêm qua, hắn cảm thấy Tô Dao rất kì lạ. Cô càng ngày càng giống một cỗ máy. Mà hôm nay thái độ cùng lời nói của cô cũng khiến Tô Ngạch cảm thấy bất an.
Tô Dao vẫn quỳ trên đất, bình thản nói.
– Hôm nay, mong ngài hãy thả em đi!
–
Rốt cuộc là sai ở chỗ nào?
Tô Ngạch không biết, hắn vẫn cho rằng Tô Dao sẽ mãi mãi ở bên cạnh hắn. Cô trung thành với hắn như vậy, không tiếc vì hắn mà hy sinh, chỉ thèm khát được hắn công nhận.
Thế nhưng hôm nay Tô Dao lại giữa lúc ban thưởng mà muốn rời đi.
Tô Ngạch không hiểu.
Rốt cuộc là từ lúc nào cô lại nảy sinh ý nghĩ phản nghịch ấy.
Nhưng Tô Ngạch không cho phép, hắn không cho Tô Dao rời khỏi nhà họ Tô, rời khỏi hắn.
Cho dù có chết, cô cũng phải chết ở nơi này.
Khi nghe thấy cô nói rằng vì ngày mai hắn sẽ kết hôn, Tô Ngạch như hiểu ra chút ít.
Chẳng lẽ là vì hắn cưới Lâm Uyển mới khiến Tô Dao nảy sinh ý nghĩ như vậy.
Hắn chợt cười lạnh.
– Tô Dao, em bị thương nên hồ đồ rồi. Em về tự suy ngẫm lại đi.
Tô Ngạch bỏ lại một câu như vậy rồi quay lưng.
– Ngày mai là đám cưới của tôi, tôi cần em trông chừng thật kĩ, không thể có bất kì sơ xót nào.
Tô Dao thất thể trở về phòng, Tô Thiệp nhìn cô như vậy thì cũng không biết phải nói gì.
– Chị Tô Dao, một lưỡi doa mà có cảm xúc, rốt cuộc sẽ làm tổn thương chính mình thôi.
Hắn khuyên nhủ cô như vậy.
Ngày hôm sau, chính là ngày Tô Ngạch kết hôn. Quan khách đến rất đông nên đội bảo vệ cũng được tuyển chọn rất kĩ. Thân là một sát thủ giấu mặt, đám Tô Dao và Tô Tiệp không thể lộ mặt. Bọn họ chỉ có thể đóng giả làm người giúp việc âm thầm ở phía sau quan sát tình hình, tùy thời bảo vệ các nhân vật quan trọng nếu có biến cố gì xảy ra.
Điều Tô Dao không ngờ là bữa tiệc kết hôn hôm nay, Ninh Viễn Chương cũng có mặt.
Anh bước xuống từ chiếc xe đã khiến cho những quan khách ở đó trầm trồ.
Dù hai người bọn họ đối nghịch, nhưng ngoài mặt vẫn phải diễn vở kịch giao hảo cực tốt trong giới, bởi vậy, đám cưới của Tô Ngạch, Ninh Viễn Chương nghiễm nhiên cũng có một ghế.
– Chúc mừng ông chủ Tô.
– Ông chủ Ninh đến rồi, thật vinh hạnh cho tôi quá.
Hai bọn họ bắt tay nhau, tươi cười, nhưng đáy mắt lại xẹt qua tia sắc lạnh.
Lâm Uyển vẫn đang ở trong phòng chuẩn bị làm cô dâu. Những hầu nữ và chuyên gia trang điểm đều vây quanh cô.
Hôm nay, Tô Ngạch cũng đặc biệt căn dặn Tô Dao phải ở lại bảo vệ Lâm Uyển.
– Đây có phải là nhiệm vụ cuối cùng của em không?
– Tô Dao, tôi đã nói rồi, đừng nhắc lại chuyện đó nữa.
Thấy Tô Dao vẫn chưa từ bỏ ý định rời đi, Tô Ngạch rất tức giận. Hắn nói.
– Trừ phi em chết, còn nếu không, em đừng mong có thể rời khỏi nơi này.
Tô Dao cười nhạt, trừ khi cô chết sao?
Bên phía Lâm Uyển dĩ nhiên không có gì nguy hiểm, các quan khách cũng đã đến gần hết, chuẩn bị vào giờ lành.
Tô Dao không muốn nhìn thấy Lâm Uyển nên chỉ đứng canh ngoài cửa, đúng lúc này, một người làm hốt hoảng đẩy cửa ra, nói.
– Cô Tô Dao, không thấy Lâm Uyển tiểu thư đâu nữa?
Tô Dao biến sắc, cô vội đẩy cửa vào. Trong phòng đồ đạc xô lệch, cửa sổ thì mở toang. Tô Dao nhíu mày.
– Chuyện xảy ra lúc nào?
– Vừa …vừa nãy thôi. Khi chúng tôi đang trang điểm và thay đồ, Lâm Uyển tiểu thư nói muốn vào bên trong phòng riêng tự mình thay, chỉ cách một tấm bình phong nên chúng tôi cũng không phản đối. Nhưng mà chờ mãi không thấy Lâm Uyển tiểu thư đâu, cho tới khi chúng tôi vào tìm thì đã như vậy rồi.
Tô Dao phán đoán, có thế thần không biết quỷ không hay dẫn Lâm Uyển đi, nhất định là có chuẩn bị trước. Cửa ngoài vẫn luôn có cô canh giữ, cho nên có lẽ là ra bằng đường của sổ.
Tô Dao không hề suy nghĩ nhiều mà phóng ra cửa sổ từ lầu ba.
Cô nhanh chóng nhìn thấy mấy bóng đen đang khiêng Lâm Uyển vác về phía chiếc ô tô gần đó.
Tô Dao lập tức đuổi theo.
Chuyện Lâm Uyển mất tích chẳng mấy chốc đã đến tai Tô Ngạch. Ngoài mặt hắn vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng đã vô cùng tức giận. Tô Ngạch phân phó quản gia ở lại tiếp đón quan khách rồi nhanh chóng cùng đám thuộc hạ đuổi theo.
Tô Dao rút súng, một tay điều khiển xe phân khối lớn đuổi theo chiếc ô tô phía trước. Hai chiếc xe không ngừng rượt đuổi trên đoạn đường đèo.
“Bằng! Bằng!”
Viên đạn xoẹt qua tóc Tô Dao, cô ngửa đầu tránh được, lại nã tiếp hai phát đạn về bánh xe phía trước.
Kỹ thuật của Tô Dào là số một, chẳng mấy chốc chiếc xe kia đã mất lái, đâm sầm vào giải phân cách.
Tô Dao lâp tức vít ga, kéo gàn khoảng cách giữa hai chiếc xe.
Tên bắt cóc kia chỉ vừa chìa đầu ra khỏi xe đã bị viên đạn trong họng súng của Tô Dao hạ gục.
Cô thô bạo mở cửa xe, đánh cho một tên khác ngã ra đất.
Chiếc xe ô tô mất lái đã rơi một nửa khỏi vực, ngay bên dưới là bờ biển, rơi xuống đó e rằng mạng cũng không còn.
Tô Dao dùng hết sức kéo Lâm Uyển lên, nhưng chiếc váy cưới của cô ta quá vướng víu, chiếc xe lại nhỏ nên Tô Dao không thể nào làm gì được.
– Cởi ra! Cô muốn chết ở đây sao?
Tô Dao quát lên, Lâm Uyển lúc này mới run rẩy bò ra từ trong xe.
Dầu đã bắt đầu tràn ra ngoài, Tô Dao ngửi thấy hương vị nguy hiểm trong không khí. Cô dùng sức phá cửa, muốn kéo Lâm Uyển ra ngoài.
Đúng lúc này, một tên tay sai khác vẫn chưa bất tỉnh, hắn kéo lấy Lâm Uyển. Ba người đứng cheo leo trên vách núi, khi Tô Ngạch chạy đến nơi chính là nhìn thấy cảnh tượng như vậy, hắn thót tim gọi.
– Uyển Uyển!
– Tô Ngạch, cứu em với, Tô Ngạch!
Tô Dao dùng hết sức đạp tên kia rơi xuống. Cô bám vào một cành cây gần đó, tay còn lại vì xô xát lúc nãy cộng với va vào vách núi mà đã dần mất cảm giác.
Tô Dao vẫn gắng sức dùng cánh tay bị thương của mình đẩy Lâm Uyển lên.
Cả hai người đều cheo leo trên vách núi.
Tô Dao thoáng nhìn thấy Tô Ngạch, nhưng hắn chẳng hề tốn chút thời gian suy nghĩ mà đã đưa tay kéo Lâm Uyển lên.
Khoảnh khắc đó, trái tim Tô Dao hoàn toàn chết lặng.
Tô Ngạch ôm Lâm Uyển vào lòng, lo lắng hỏi han cô.
– Em không sao chứ? Em làm tôi sợ muốn chết.
Hắn nâng niu cô như trân bảo, hôn lên trán Lâm Uyển như thể món báu vât suýt mất đi nay tìm lại được. Tô Dao vẫn cheo leo bên vách núi, lúc này, Tô Ngạch mới có thời gian để ý đến cô.
Hắn nói.
– Còn không tự mình bò lên.
Hắn rất tức giận, Tô Dao biết, cô đã hai lần không hoàn thành nhiệm vụ, hai lần đều khiến bảo bối của hắn rơi vào nguy hiểm. Chờ đợi cô trở về là cái gì, Tô Dao hiểu rất rõ.
Cô đột nhiên nở nụ cười.
– Thiếu gia, em đã hai lần không hoàn thành nhiệm vụ mà ngài giao.
Tô Ngạch nhíu mày, hắn không muốn nhìn cô cheo leo trên vách núi, chỉ muốn bảo cô nhanh chóng trèo lên. Nhưng bởi vì cô liên tiếp phạm sai lầm, nếu Tô Ngạch không cho cô một chút giáo huấn nho nhỏ, e rằng Tô Dao sẽ không biết điều.
Ai ngờ Tô Dao chẳng hề nhúc nhích, cô nói.
– Thất trách nhiều làn như vậy, em không xứng là sát thủ số 1, không xứng ở bên cạnh ngài nữa.
Tô Ngạch cảm thấy trái tim đau nhói, hắn nhíu mày.
– Tôi còn chưa nói trừng phạt em như thế nào, em đừng tự mình quyết định.
Tô Dao muốn cười nhưng chẳng cười nổi nữa. Cô ngước mắt nhìn hắn. Mười hai năm trước, Tô Dao cũng ở trong bãi rác, nhìn thấy một đôi giày da đứng trước mắt mình.
Ngước nhìn lên, Tô Ngạch đưa tay, kéo cô khỏi bãi rác và địa ngục tăm tối đó.
– Em có muốn về nhà với tôi không?
Một lần chạm mắt đó, vậy mà phải trả giá cả đời. Nhưng hiện tại, hắn ở trên vách núi, cao cao tại thượng mà nhìn cô.
Tô Dao cảm thấy mệt mỏi quá, ngay cả cánh tay đang cố níu kéo lấy sự sống giờ đây cũng dần muốn buông.
– Ngài từng nói, trừ khi em chết mới có thể rời khỏi.
– Tô Dao!
Tô Ngạch quát lớn một tiếng, bước chân hắn đã tiến lên, muốn túm lấy Tô Dao.
Thế nhưng cũng chính lúc này, tên sát thủ phía sau đã gục lại gượng dậy, hắn nắm nòng súng, nhắm về phía trước.
“Đoàng!”
Tô Dao không thể tin nổi nhìn vết đạn xuyên qua ngực mình. Máu tươi tí tách chảy xuống.
“Tô Dao!”
Biến cố bất ngờ khiến Tô Ngạch cũng hoảng hốt, hắn hét lên, lao về phía Tô Dao nhưng tay cô đã thoát lực. Cánh tay trượt khỏi cành cây trước khi Tô Ngạch kịp níu giữ.
Tô Dao ngã về phía sau vách núi. Cô nhìn thấy khuôn mặt tràn đầy kinh hoảng của Tô Ngạch.
Rõ ràng đau đớn như vậy, từng vét thương đều kêu gào nhưng Tô Dao chỉ cảm thấy nhẹ nhõm.
Cuối cùng, cô đã có thể rời khỏi hắn.
Tô Dao nhắm mất, để mặc cho thân thể rơi về phía sau.
Cuối cùng, cô cũng được tự do rồi.