6.Bên kia, đám người của Ninh Viễn Chương đã bàn bạc xong, đang chuẩn bị ra về. Bằng giác quan nhạy bén của mình, anh đã cảm nhận được có người đang bám theo.
Suốt mấy chục năm nay, người muốn Ninh Viễn Chương chết không hề ít. Anh không hoảng sợ cũng chẳng kích động, vẫn lịch thiệp chào hỏi mọi người rồi lên xe.
Chiếc xe chở Ninh Viễn Chương đi qua một khu rừng vắng.
“Két!”
Tiếng bánh xe dừng đột ngột ma sát với vệ đường tạo nên những tiếng kêu chát chúa. Tài xé thắng gấp vội vàng xin lỗi Ninh Viễn Chương.
– Tôi xin lỗi, cậu chủ.
– Có chuyện gì vậy? – Thư ký ngồi bên cạnh anh hỏi tài xế.
– Hình như xe gặp vấn đề, xin lỗi cậu chủ, cậu chờ tôi kiểm tra một chút.
Tài xế nhanh chóng đi xuống kiểm tra xe, Ninh Viễn Chương cũng không vội. Từ đây về tới nhà anh còn phải đi qua một đoạn đường nữa.
Đây là chỗ dưới chân núi, khuât tầm nhìn, e rằng có ai bị bắt cóc hay giở trò ở đây cũng không ai biết mà cứu.
Ninh Viễn Chương châm một điếu thuốc, bình thản nhìn vòng khói lượn lờ trước mặt.
– Không cần vội, cứ từ từ thôi.
Trong bóng đêm, Ninh Viễn Chương cảm nhận được có người đang tiến sát lại bên này. Anh cố ý rời xa chỗ của thư ký và lái xe để bọn họ không gặp nguy hiểm. Khi Ninh Viễn Chương nhả ra khói thuốc của điếu thuốc thứ hai, một vật lạnh lẽo đặt lên cổ anh.
– Đừng cử động.
Bằng giác quan nhạy bén, Ninh Viễn Chương nhanh chóng bắt lấy đôi tay đang dùng hung khí dán lên cổ mình. Nếu không phải vì hôm nay không có nhiệm vụ quan trọng, cũng không có chỉ đạo của Tô Ngạch nên Tô Dao không mang súng giảm thanh.
Nếu cô ra tay ở chỗ này sẽ rất lộ liễu, cho nên Tô Dao đành chọn hạ sách, trước tiên phá hỏng xe của Ninh Viễn Chương, sau đó lợi dụng nơi này khuất bóng mà tập kích anh.
Chẳng ngờ, Ninh Viễn Chương không hề sợ mà còn khiêu khích lại cô, thân thủ của anh không tồi, chỉ trong vài chiêu, Tô Dao đã thấy người này không thể coi thường.
Rõ ràng bản thân anh nuôi nhiều vệ sĩ như thế, nhưng Ninh Viễn Chương mới là kẻ khó đối phó nhất.
Sau một trận quần thảo, vì vết thương chưa lành mà Tô Dao yếu thế hơn, bị Ninh Viễn Chương tước dao ném vào bụi cỏ, anh ấn cô xuống đất, nheo mắt nhìn Tô Dao.
– Vẫn là cô nhỉ, người hôm trước đã tặng tôi món quà này.
Ninh Viễn Chương vừa nói vừa xoa lên vết sẹo trên má, Tô Dao không hề quan tâm đến lời đùa cợt của anh, lâp tức tung ra một đòn.
Đã hai lần thất thủ dưới tay người này, Tô Dao không thể không tức giận.
– Về nói với chủ nhân của em, hắn ta không thể làm gì được tôi đâu.
Ninh Viễn Chương thì thầm khiến cho chỉ Tô Dao nghe được. Nhận thấy người này khó đối phó hơn tưởng tượng, Tô Dao cũng chẳng ham chiến, cô lùi về phía sau, thủ thế.
Đúng lúc này, đám tài xế và thư ký của Ninh Viễn Chương không thấy anh trở lại cũng bắt đầu đi tìm anh.
Nhác thấy sắp bị bọn họ phát hiện, với sức khỏe và thể lực của Tô Dao hiện tại không thể chọi lại, cô chỉ có thểm không cam lòng mà rời đi trước.
Ninh Viễn Chương nhìn theo bóng cô rời đi mà khẽ nở nụ cười.
“Chúng ta sẽ gặp lại nhau sớm thôi.”
–
– Chị Tô Dao, rốt cuộc chị đã đi đâu vậy?
Thấy Tô Dao trở về, Tô Thiệp lúc này mới bớt lo. Mặc dù nhiệm vụ đã hoàn thành nhưng Tô Dao biến mất cả buổi khiến cậu ta rất lo lắng.
– Xử lý vài chuyện vặt thôi.
Tô Dao đáp qua loa, cô vốn dĩ muốn đến báo cáo chuyện đã gặp Ninh Viễn Chương hôm nay với Tô Ngạch. Nhưng khi đến trước cửa, cô chợt nghe tiếng người bên trong nói vọng ra.
– Anh Tô Ngạch, anh sẽ không thật sự coi chị Tô Dao là người thân của anh chứ?
– Người thân, em nói gì lạ vậy?
– Vậy sao, vậy mà em còn tưởng…em thấy anh đối tốt với chị Tô Dao như vậy, còn ở bên chị ấy nhiều năm liền, em còn tưởng chị ấy đối với anh rất quan trọng.
Bước chân của Tô Dao dừng lại, ngay cả cánh tay đang muốn gõ cửa cũng khựng lại giữa không trung.
Cô nín thở lắng nghe, cuối cùng nghe thấy Tô Ngạch cười một tiếng đầy mỉa mai.
– Chỉ là một món đồ tôi nhặt về, có thể trân quý tới mức nào chứ?
Trái tim Tô Dao như bị bóp nghẹt, cơ thể cũng run rẩy vì những lời vừa nghe được.
Món đồ?
Thì ra trong mắt hắn, từ trước đến giờ Tô Dao chỉ là một món đồ.
– Sao vậy? Sao hôm nay lại hỏi nhiều chuyện về cô ta như vậy? Chẳng lẽ em ghen rồi soa?
– Không có mà, chỉ là em cảm thấy chị Tô Dao rất giỏi, em cứ nghĩ rằng đàn ông các anh đều thích những người con gái như vậy.
– Thích cái gì chứ? Cả ngày chỉ biết chém giết, lạnh lùng như một cỗ máy, anh sao có thể thích cô ta được.
– Uyển Uyển, em lại ghen vớ vẩn rồi.
Nói dứt lời, Tô Ngạch liền cúi xuống hôn lên môi Lâm Uyển như để xoa dịu cô. Lâm Uyển nũng nịu đánh vào vai hắn, rất nhanh tiếng hôn môi đã vang lên trong căn phòng nhỏ.
Tô Dao lùi về sau, trái tim như bị người ta dùng dao cùn cứa qua, toàn thân cô đều đang rỉ máu.
Cô chỉ có thể tự cười mình, sau đó lê bước trở về phòng.